Mây
Trắng
1.
.....
Lớp
học hầm như cái lò bánh mì, mấy chiếc quạy máy treo lủng lẳng không xua nổi hơi
nóng hừng hực được hấp vào ban ngày đang từ các bức tường toát ra. Học viên
cũng khét... mồ hôi và khói xe mà họ mang theo suốt cả ngày làm việc cho đến
khi tan sở mới chạy vội vào đây. May mà buổi tối trời dịu hơn đôi chút, nếu dạy
giữa trưa chắc còn khó chịu hơn... Giờ thực hành thì đỡ chút vì phòng máy có
gắn máy lạnh và cũng không phải nói liên tục nên không mệt lắm. Thông thường
tôi vào phòng máy cho đề bài, hướng dẫn sơ qua cho học viên rồi đi kiếm gì bỏ
bụng mới quay trở lại coi lớp.
Khoá này khá đông, gần 40 học viên nên lúc nào cũng ồn ào. Thiếu máy dùng là chuyện thường, lẽ đương nhiên, cái máy tôi hay sử dụng cũng bị chiếm cứ. Thông thường học trò nể mặt mà chừa ra cho tôi.
Khoá này khá đông, gần 40 học viên nên lúc nào cũng ồn ào. Thiếu máy dùng là chuyện thường, lẽ đương nhiên, cái máy tôi hay sử dụng cũng bị chiếm cứ. Thông thường học trò nể mặt mà chừa ra cho tôi.
- Cho
tôi mượn máy này !
Tôi
chỉ vào máy bảo với người vừa ngồi vào. Cô ta đứng lên
chờ. Lý ra phải lo đi tìm máy khác mà xài chớ, thật đáng ghét ! Đã hai lần như
vậy rồi. Hôm sau tôi ra nhanh hơn và dĩ nhiên khi học viên ra tới nơi thì tôi
đã ngồi chễm chệ trước máy. Mọi người lo tìm chỗ ngồi và đợi tôi ghi bài tập.
Có ai đó còn đứng sau lưng, tôi quay lại hỏi:
- Lớp nào đây ?
- Dạ lớp Thầy.
- Sao không đi tìm chỗ ngồi ?
- Dạ hết máy
- Làm sao hết máy được ?
Cô ta chỉ máy tôi đang ngồi
- Em chờ máy này.
À, chướng thật ! cả gan dám giành máy với tôi. Tôi gặng:
- Tên gì ?
- Mây
Tôi liếc nhìn danh sách: không có ai tên Mây hết. Trò nhầm lớp rồi !
- Dạ có, là Mây Trắng. Em ghi danh trễ, chắc danh sách chưa cập nhật.
- Thôi được, làm bài đi.
Tôi bỏ đi, để lại máy cho Mây. Lát sau xem lại danh sách, tôi mới nghiệm
ra cô ta tên Vân, Bạch Vân có nghĩa là Mây Trắng. Láu thật, dám giỡn với tôi !
Rồi sẽ biết...
Mây bờm quá, ngày nào làm cũng không kịp bài nên lúc nào cũng bị rầy, hình như không khi nào luyện tập ở nhà thì phải. Tôi hỏi và Mây thú nhận chưa từng coi bài bao giờ vì bận quá. Hừ... mặc kệ bận bịu gì, bổn phận học trò đi học là phải chu toàn bài vở chứ !?
Mây bờm quá, ngày nào làm cũng không kịp bài nên lúc nào cũng bị rầy, hình như không khi nào luyện tập ở nhà thì phải. Tôi hỏi và Mây thú nhận chưa từng coi bài bao giờ vì bận quá. Hừ... mặc kệ bận bịu gì, bổn phận học trò đi học là phải chu toàn bài vở chứ !?
Vài tuần sau tôi nhận một lớp mới vào ngày lẻ (thông thường các lớp học
3 buổi mỗi tuần, ngày chẵn hoặc lẻ). Trời ạ, lại gặp cô ta... ! Thật là
quá lắm rồi, cả tuần giành máy của tôi. Học một lớp chưa nên thân còn lấy thêm
lớp nữa. Bờm như Mây dĩ nhiên là tiếp tục... bị mắng rồi, mở chương trình mà
cũng nhầm giữa hai môn, thử hỏi có đáng bị đòn không ? Chắc Mây hiểu rõ khuyết
điểm nên rất chăm chỉ, môn học này có tiến bộ hơn môn trước, mà cũng phải,
người ta học môn này trước rồi mới tới môn kia, Mây làm chuyện ngược lại, thiệt
là... bờm !
Tôi không phải bực mình lâu vì Mây tuy vẫn chướng nhưng rất cố gắng, bài
làm khá. Ngày mãn khoá Mây đại diện lớp tặng hoa cho tôi. Tối hôm đó, gởi tin
nhắn chúc ngủ ngon...
....
Lớp Mây đã hoàn tất môn học do tôi hướng dẫn và chuyển sang học với thầy
khác, dĩ nhiên... được xếp dùng dãy máy khác. Vậy mà tật chướng không bỏ ! Xoay
qua xoay lại vẫn thấy Mây nhảy tót tới cái máy số 24 vì... "máy này
ngon", Mây bảo không thích bị vây kín xung quanh, mỗi khi Mây ra sau tôi
thì đứng chờ... Thật ra thì còn thiếu gì máy ngon, chắc là lại... "giả đò mua
khế bán chanh" đó thôi... !
Cúp điện, phòng máy đóng cửa, học trò ùn ùn kéo nhau ra bãi xe, sợ lỡ ai
lấy nhầm xe mình. Tôi thả bước từ từ ra khi đã gần hết người. Mây đang ngồi
trên ghế đá, tôi hỏi:
- Sao chưa chịu về ?
- Dạ đông quá, em không thích chen lấn.
Tôi cười:
- Hôm nay về sớm, tính đi uống cafe mà không có ai mời
Mây cúi đầu, chân di di lên mấy chiếc lá rơi trên sân
- Dạ em không dám, vì sợ ... bị từ chối đến 3 lần...
(Chả là Mây có lần mời nhưng tôi ngại nên không đi)
Tôi bật cười:
- Mây để bụng quá hả ? Sao Mây không thử lần nữa ?
- Dạ không. Nhưng thí dụ Thầy mời thì em sẽ đi.
Cái cô này kỳ, thích đi uống cafe mà không chịu mời người ta lại thí dụ
người ta mời. Sao phụ nữ lúc nào cũng ngược ngạo thế nhỉ ?
- Thôi được, vậy ngồi đâu ?
- Qua Sofitel đi Thầy, bên đó có bar piano, thích lắm.
- À, tôi quen ăn ở New World...
- Dạ biết, em có nghe Thầy nói rồi, nhưng em đâu định ăn, mà là uống
chút gì thôi. Vậy... ofitel nhé ?!
Tôi định làm khó, chọc Mây chút nữa, nhưng lỡ Mây quê rồi đổi ý, nên
thôi...
- Được, tùy Mây.
Nơi này bày trí khá, tôi thắc mắc không hiểu Mây thường lân la những nơi
này với ai ? Mây chọn một cái ghế nơi góc phòng, ngó chếch lên sân khấu, ngồi
thu lu ôm cái gối bông như một con mèo...
Mây lặng im, khác với vẻ tinh nghịch liếng thoắng hàng ngày trong lớp.
Nguyễn Ánh 9 đang dạo một bản gì đó cho cô ca sĩ trẻ khai mạc buổi diễn. Mây
dường như không quan tâm lắm các ca khúc. Tôi hỏi Mây:
- Mây thấy sao ? hát được chứ ?
Mây khẽ nhún vai...
- Như trả bài thanh nhạc, không có chút sắc thái. Ca sĩ đẹp nhưng trẻ
quá, không đủ trăn trở và chất sống để làm bật lên nét nhạc...
- Biết vậy sao còn đòi vào đây ?
- Dạ không. Đâu có vào nghe hát, mà nghe anh 9 đàn.
- Mây quen Nguyễn Ánh 9 à ?
- Dạ không quen nhưng biết. Nghệ sĩ mà Thầy, người của công chúng...
Trước đây 9 có một quán cafe trên đường Điện Biên Phủ, gần nơi em học, thỉnh
thoảng em có qua nghe nhạc, em thích dòng nhạc 9 chơi.
À ra vậy... Mây cũng ... nhiều chuyện thật !
- Hôm nào có dịp, Mây đàn tôi nghe thử.
- Sao Thầy biết em biết đàn ?
- À... nghe người ta nói...
Thật ra tôi chỉ đoán đại thôi, vì mỗi khi nghe một bản độc tấu piano Mây
hay nhịp nhịp ngón tay với dáng vẻ rất say sưa. Mây cười:
- Người ta… hay há ! Hôm nào ngồi bên Montana em sẽ đàn cho Thầy nghe.
- Mây chơi đàn bên đó ?
- Dạ đâu có, vì đó là quán của nhỏ bạn, lỡ... đàn dở nó không đuổi cổ...
...
Mây đàn... dở thật, vậy mà tôi phải khen hay mới chán chứ ! Hôm đầu ở
Montana, may là Mây chọn thời điểm cuối cùng của ngày, khách đã ra về gần hết.
Mây chơi hai bản Sérenade, một của Chuzbert và một của Enrico Toselli. Mây bảo
đó là 2 bản Mây thích nhất.
2.
Tôi đã quen dần với thói quen mới: ngồi Montana cuối tuần để nghe… đàn
dở. Ai biểu tôi … khờ, cứ khen hay. Thật ra nơi này cũng khá, ừ… dĩ nhiên không
bằng New World rồi (Mây bảo không thích cái hộp quẹt cao tầng đó, Mây ưa kiến
trúc kiểu Pháp xưa hơn), nhưng được cái không khí thân thiện như gia đình. Hôm
nay Mây diện quá, trông có vẻ dịu dàng hơn mọi khi với chiếc áo màu mây buông
rũ và tóc cột cao. Ừ, chả biết màu sắc gì kỳ… chỉ thấy loang loang ánh tím, ánh
xanh… như mây… chiều…
- Mây đang suy nghĩ gì ?
- Dạ không, em nhớ tới quyển truyện vừa đọc khi sáng.
- Truyện gì ?
- "Ví dụ ta yêu nhau"
- Của Đoàn Thạch Biền phải không ?
- Dạ phải. Em thích nhất ví dụ thứ 10
- Lâu quá tôi quên mất rồi, Mây nhắc lại dùm đi
- Dạ thôi.
- Sao vậy ?
- Vì câu chuyện không làm Thầy xúc động được nên không còn đọng lại gì,
vậy thì nhắc lại làm gì ?
- Đọc lâu thì phải quên, nhiều chuyện !
Mây cười, có lẽ Mây đã quen nghe tôi mắng nên cứ… trơ trơ. Nói vậy chớ
Mây vẫn kể…
- Cô học trò nhỏ thầm yêu ông giáo. Mùa hè, anh ta ở lại tỉnh lỵ để hong
cuộc tình vừa mất, tình cờ đến nhà cô bé. Bố cô bé nhờ Thầy dạy kèm cho cô bé
và đứa em trai mấy tháng hè. Thầy nhận dạy không công ... Cô bé bị bịnh tim.
Một đêm mưa trở bệnh nặng, phải đưa vào nhà thương. Thầy vào thăm... Bên giường
bệnh, cô bé hỏi Thầy : "Cái chết không có thật, phải không Thầy ?" -
"Đúng rồi em, cái chết không có thật ! " - (rồi hai thầy trò bàn luận
về những điều có thật hay không có thật) - "Và tình yêu ... cũng không có
thật !?" - .... "Không, em ạ, tình yêu .. có thật !" ... -
"Thầy thua em rồi, thấy chưa! Trên đời này, phải có một cái gì có thật
chứ, phải không Thầy ? .... " .....
Tôi hỏi:
- Hình như cuối cùng cô bé chết ?
- Dạ phải. Chết hạnh phúc, bởi vì tình yêu của cô bé đã có thật.
- Mây tin hạnh phúc có thật ?
- Nếu tình yêu có thật thì hạnh phúc có thật.
- Vậy tình yêu có thật không ?
- Em không biết. Thầy có tin không ?
- Tôi hả ? Tôi đang… suy nghĩ…
Đêm tàn, chúng tôi chia tay, Mây chúc tôi ngủ ngon, tôi nói sẽ suy nghĩ
thêm về "tình yêu và hạnh phúc" của Mây
- Không phải, của Đoàn Thạch Biền chớ không phải của em.
- Ừ, thì của Đoàn Thạch Biền…
....
Chúng tôi khám phá ra một quán cafe xinh xắn trên đường Tú Xương, Mây
rất thích nơi này, khung cảnh lãng mạn hơn bên Montana, hàng đêm đều có hòa tấu
piano và violon, toàn là dân chơi nhạc thính phòng chuyên nghiệp, rất khá.
Những khi ngồi đây Mây rất vui, đôi khi hát khe khẽ theo tiếng nhạc. Tôi cũng
thích các mẩu chuyện dí dỏm và cách pha trò tinh nghịch của Mây.
- Thầy ơi.
- Gì ?
- Em sắp trốn học hai tuần.
- Lại lười biếng phải không ?
- Em
đi theo trường, sang Paris.
-
Thích nhỉ ! Paris tháng này là cuối thu, chắc lạnh nhiều. Mây nhớ mặc ấm.
- Dạ
Thầy ! Thầy ơi, em đề nghị...
- Nói
đi Mây.
- Em đưa
địa chỉ bạn em, nơi em ở, rồi Thầy viết thư cho em nghen.
Tôi
nhìn Mây, cô nàng có bị... khùng không ? Đi hai tuần chớ đi luôn sao mà phải
viết thư làm gì ?
- Tôi
không biết viết thư. Mà Mây đi chơi vui, còn tôi bận rộn lớp ngày lớp đêm, Mây
viết thư cho tôi mới phải. Hơn nữa có hai tuần... thư từ làm gì ?
- Em
sẽ viết thư cho Thầy, nhưng Thầy nhớ trả lời nghen, không... em giận đó !
- Mây
dọa đó à ?
- Dạ
em nói thật.
Tôi
lảng sang chuyện khác. Hỏi về việc học của Mây, về những dự định tương lai, về
xứ sở của thi ca và ánh sáng... Khi không còn gì để hỏi, cả hai lặng im, mỗi
người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Ban nhạc đang
chơi bản Tristesse de Chopin trầm lắng...
- Mây trắng
- Dạ Thầy ?
- Đã muốn về chưa ?
- Dạ về, mai em còn phải chuẩn bị cho chuyến đi.
...
3.
Mây viết thư cho tôi thật. Vào ngày thứ ba sau khi đặt chân đến Paris,
Mây bảo nhớ Sài gòn, nhớ tiếng dương cầm cuối tuần... Mây viết thư rất duyên,
có cả một bài thơ cảm tác từ mùa thu Paris...
Chiếc lá rơi điểm báo một mùa thu
Nắng ấm nhẹ vàng lên màu áo mới
Trên thảm cỏ xanh
Colchique tím một vạt chiều...
Em đi
trong đêm thu,
Trăng
mười sáu vàng như bánh nướng
Bỗng
vụn giòn...
Tơi
tả giữa môi thơm.
Từng
mảnh sáng bùng lên,
Sót
lại đốm than tàn.
Như
dấu lặng đen rớt trên từng khuôn nhạc.
Bản
nhạc chiều,
Theo
gió… ra đi…
Chiếc
lá cuốn mang mùa thu đi xa.
Để
lại giữa trời mênh mông nỗi nhớ.
Cánh
đồng trơ gốc rạ,
Mỏi
cánh cò bay lả ...
Câu
ca dao lạc mất trong chiều…
Bài
học vỡ lòng với một chữ Yêu
Em
học mãi bao mùa thu không thuộc ...
....
Bài
thơ giản dị như khúc nhạc thu ngân vang trong chiều, có pha chút hụt hẫng, tiếc
nuối… Mây là người có tâm hồn. Ủa, mà sao mùa thu Paris lại vừa có colchique,
vừa có cánh cò bay lả trên đồng trơ gốc rạ nhỉ ? Chắc là thu... xuyên lục
địa... Nhiều chuyện thật !
Cuối
thư Mây nhắc tôi nhớ hồi âm và dặn đừng ghi tên người gởi ngoài phong bì, Mây
xuống Lyon chơi vài ngày rồi sẽ về đọc thư. Tôi ngần ngừ không biết nên trả lời
hay không, thấy dị dị làm sao... nhưng cuối cùng, cũng lấy giấy bút ráng ghi
cho Mây vài chữ...
Monet -Bassin aux nymphéas harmonie rose |
4.
Tối
đó vào phòng máy tôi mới hay Mây đã về. Mây chọn chiếc máy ở góc phòng và ngồi
dán mắt vào màn hình.
Khi
tôi hỏi:
- Sao
bữa nay ngồi đây ?
Mây
quay sang cúi đầu:
- Dạ
em chào Thầy !
- Nãy
giờ mới chào ?!
Mây
không cười, đáp lí nhí
- Dạ
em xin lỗi.
- Đi
Paris có vui không ?
- Dạ vui.
- Có quà Paris không ?
- Dạ có.
Tôi linh cảm có chuyện gì đó, thường Mây không ít lời như vậy.
Tan học Mây chờ tôi ở bãi xe, đưa cho tôi một hộp giấy được gói cẩn
thận. Tôi hỏi:
- Gì vậy Mây ?
- Dạ quà Paris của Thầy.
- Thôi không nhận đâu. Thầy chỉ nói giỡn...
- Thầy nói giỡn nhưng em nói thật... Thầy không muốn biết có gì bên
trong sao ?
Tôi cầm gói giấy
- Gì vậy Mây ?
- Dạ một họa phẩm. À không... hai tác phẩm...
Tôi bắt đầu tò mò. Gì là một mà hai đây ? Sao giống cafe
sữa 2 trong 1 quá !
Không
phải đợi lâu, lớp giấy bọc bung ra để lộ một khung tranh copy tác phẩm của
Claude Monet, vẽ những bông hoa súng. Bức tranh đẹp. Monet là họa sĩ bật thầy
của trường phái Impressionnisme, tranh của ông lột tả được vẻ tuyệt đẹp của
thiên nhiên và đầy cảm xúc với ánh sáng, sương, khói, và mây trời. Mây nhìn tôi
dò xét... Tôi hỏi:
- Mây
thích Claude Monet ?
- Dạ
em thích tranh của trường phái ấn tượng. Màu sắc và tình cảm trong tranh có một
sức sống mãnh liệt, các họa sĩ đã thăng hoa màu sắc, phơi bày tính biến động
của nó dưới ánh sáng, trong từng khoảnh khắc thoáng qua, những vẻ đẹp mong manh
hiện ra hay ẩn giấu với sự tinh tế khiến cho những bức tranh của họ biến đổi
không ngừng. Thầy xem, nội chủ đề Nulphéa này mà Monet đã vẽ khoảng 60 bức...
Mây
huyên thuyên như bị... rà trúng đài... Tôi chấm câu giúp Mây một cách phũ
phàng:
- Tôi
không có cảm xúc nhiều với tranh thuộc trường phái ấn tượng. Trông xa còn được,
nhìn gần... không giống gì... ! Tôi thích những gì rõ ràng cụ thể như trường
phái tả thực, pha chút hoang dã như Chauvisme hoặc nếu đã trừu tượng thì như
Curbisme hoặc Suréalité... Nhưng dù sao cũng cám ơn Mây đã có lòng...
Mây
nít bặt. Dấu chấm của tôi được chấm điểm 10, công hiệu vô cùng. Mây buông tiếng
thở dài
-
Đáng tiếc thật ! Em còn nhớ một câu như vầy của Saint-Ex ... "On ne voit bien qu'avec le coeur, l'essentiel est invisible pour
les yeux". Mà thôi, không có gì quan trọng,
Thầy vất nó đâu dùm em cũng được. Thưa Thầy em về.
Rồi Mây xoay lưng đi. Tôi ráng nín cười, mặt Mây giận trông tức cười
thiệt. Tôi hỏi vói theo :
- Còn tác phẩm thứ hai đâu ?
Mây lắc đầu, chạy vụt ra cửa...
Trời ạ ! Cái câu gì đó của Saint-Ex, lâu quá rồi tôi đâu còn nhớ. À...
mà quên, Mây mù chữ... Anh, chắc mới đi Paris về nên còn ghiền nói tiếng Pháp,
đem ra lòe tôi đây mà.
....
Bài vở nhiều quá ! Chấm bài thi lục cá nguyệt cho lớp ngày, chuẩn bị bài
thi cuối môn cho lớp đêm... Tôi vươn vai nhìn đồng hồ. Ủa, mới đó đã nửa đêm.
Nhanh quá ! Mà sao... không thấy ai chúc ngủ ngon nhỉ ? Mọi thường trễ nhất là
11g rưỡi thì Mây cũng gởi lời chúc sang. Chắc hôm nay hờn... Trời, chỉ đùa chút
xíu mà... thiệt là... con gái ! Mà gương mặt Mây giận trông tếu làm sao. Nghĩ
đến đó tôi bật cười, vói tay lấy bức tranh ra xem lại. Cũng đẹp đấy chứ ! Mây
chọn ao súng buổi chiều tà. Ánh xanh tím với các sắc độ giữa trời, mây, nước và
lá, hoa... tạo cho người xem một cảm xúc dàn trải, man mác buồn… Tôi cúi xuống
nhặt chiếc vỏ hộp rơi dưới đất, lớp carton lót đáy hộp bong ra, để lộ một chiếc
lá bằng nửa bàn tay còn chưa khô hẳn. Lá phong, nửa vàng nửa đỏ, chắc Mây nhặt
về từ vườn Luxembourg, dưới chân những bức tượng trắng… Đó, thấy không, tôi
cũng nhớ tới Anatol France đấy chứ, chỉ là chưa kịp nhớ ra Saint-Ex thôi… Mà
sao Mây đặt chiếc lá vào hộp làm gì nhỉ ? chẳng lẽ đây là “tác phẩm thứ hai” ?
Tôi chưa hiểu được ngụ ý đó, phụ nữ bao giờ cũng khó hiểu…
Cầm chiếc lá xoay qua xoay lại tôi mới phát hiện ra sứ mạng mà nó mang
tải… Mặt sau lá là bốn câu thơ ghi cẩn thận bằng bút mực
“Rồi một chiều nhặt chiếc lá thu phai
Ta nhận thấy tình mình trong cuống ấy
Tung
lên cao… in nét môi mấp máy
Hớp
tinh trời… tha thiết một nguồn yêu…”
Ký tên: Mây Trắng.
Tôi
không hiểu được ẩn dụ của chiếc lá và những gì nó chất chứa. Hình như Mây thích
văn thơ, những lần thấy Mây làm bài trong lớp thường hay lồng vào ca dao hoặc
thơ… Có lần Mây nói Mây theo học ngành Y, làm khoa học mà có tâm hồn lãng mạn
thì thật lạ, cứ như người… trên mây… Không đủ thời giờ để tham gia trò “đố vui”
của Mây, tôi đi ngủ để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
Hôm
sau và những hôm sau nữa Mây vẫn tránh mặt tôi, chui vào tận góc phòng ngồi.
Mỗi khi đi ngang chỗ tôi đứng Mây chỉ khẽ gật cúi chào rồi đi. Ừ, con gái hay
... chứng. Tôi vờ không quan tâm, không thèm nhìn tới mặt Mây, cho cô nàng thỏa
mãn...
Mây
bỏ học đã một tuần. Cái máy số 24 không còn ai tranh với tôi nữa. Chẳng hiểu có
chuyện gì xảy ra, thường Mây đi học rất đều, cả ngày nghỉ cũng vào phòng máy
làm bài tập.
Sau
giờ dạy, tôi ra bãi xe chuẩn bị về. Trời se se lạnh, cái lạnh của những ngày
cuối năm ở Sài gòn không quá rét nhưng đủ để thấy cần một hơi ấm... Tôi chợt
nghĩ... sao mình không biết hút thuốc nhỉ ? có lẽ sẽ ấm hơn đôi chút ? Gió mạnh
làm lao xao những tán cây, tôi ngước nhìn trời, trời sâu thẳm và trăng thật
đẹp. Mây vẫn thường "hất mặt lên ngọn cây khi đi" (cách Mây nói)
trong những đêm trăng như vậy. Mỏi cổ, tôi ngó trở xuống thì thấy Mây đứng gần
bên. Tôi chợt nhớ ra là mình đang có nhiệm vụ tránh mặt Mây...
- Dạ
em chào Thầy.
-
Chào Vân (tôi không thèm gọi "Mây" như mọi khi)
Rồi
đẩy xe toan bước đi. Mây nói khẽ:
- Em
xin lỗi Thầy.
Tôi
ngạc nhiên (hay vờ ngây thơ không biết):
- Xin
lỗi gì ?
Mây
cúi đầu, di di chân trên cát
- Em
vừa nhận được thư Thầy.
- Thư
tôi ?
- Dạ.
Thư Thầy gửi qua Pháp cho em đến trễ, em không nhận được. Bạn em mới chuyển
sang cho em.
- Vậy
à ?
- Em
tưởng Thầy đã không viết thư cho em ...
Tôi
thở phào. Đúng là trẻ con !
- À,
đó là lý do vì sao Mây giận ?
-
Không phải em chỉ thích đọc thư đâu. Em cũng muốn biết Thầy có... quan tâm
…
chút nào không !
-
Tôi... không quan tâm đâu. Nhiều chuyện... !
- Em
xin lỗi. Thầy ghét em lắm hở ?
- Ừ,
ghét ! Mà không, tôi bực mình Mây, nhiều chuyện quá không lo học.
-
Thầy đừng bực mình em nữa. Em có chuyện muốn thưa với Thầy...
-
Chuyện gì nữa ?
- Em
sẽ nói Thầy nghe. Thầy rảnh không, đi dạo một chút...
- Vào
giờ này à ? Mây không sợ về trễ sao ?
- Dạ
không sao. Đêm nay có trăng, đi trên đường càng khuya càng thích Thầy ạ.
-
Nhiều chuyện quá !
Thả
dọc xe theo con đường dẫn ra ngoại ô thành phố, ghé vào quán cafe hay nói đúng
hơn là 1 khu vườn rộng. Để xe ngoài bãi, chúng tôi đi dọc dưới hai hàng cây
bàng hướng về phía bờ sông. Tàng cây đã bắt đầu có lá đỏ, cái sắc đỏ không
giống lá phong Paris, có lẽ vì không phải lá thu... mà là lá đông... Những
chiếc lá xa cành chưa đủ để khỏa lấp tiếng xào xạc của bước chân trên sỏi nhưng
cũng đủ để thấy trời đất trở...
-
Thích Thầy há ?
- Ừ
thích ! À... mà thích gì ?
- Thì
đó, sông, nước, trăng, sao và gió, mây...
- Ừ,
mây trắng...
Mây
cười, nheo mắt tinh nghịch:
-
Thầy chọc em hả ?
- Tôi
đâu dám ! Thì Mây nhìn xem, giữa nền trời đen thẫm như vậy mà có mây trắng lững
lờ trôi, không lạ hay sao ?
- Là
vì nhờ có trăng đó Thầy, chớ không, đêm đen cũng dìm chết mây trắng...
Tôi liếc ngang:
Tôi liếc ngang:
- Mây
khéo tưởng tượng, có bao giờ thấy trời không mây không ?
-
Umm... em nói là mây trắng kia... - Mây cố cãi chày cãi cối, cái tật mắng hoài
không chừa.
- À,
Mây bảo có chuyện gì định nói với tôi ?
- Dạ
em sắp rời thành phố.
- Mây
đi Pháp chơi nữa hả ?
- Dạ
không, có lẽ lâu lắm không trở về. Em sang với gia đình và để học tiếp.
- Khi
nào Mây đi ?
- Dạ
sáng mai, tuần rồi đã lo xong giấy tờ và khám sức khỏe.
- Mây
sẽ ở thành phố nào ?
- Em
ở Paris, Thầy có đi Paris bao giờ chưa ?
-
Chưa
- Vậy
mà trong thư Thầy dám nói nhớ Paris ?
Tôi
cười trừ:
- Ừ…
thì nhớ Paris hồi xưa của Anatol France … bài "Ngày khai trường" cứ
làm tôi nhớ mãi…
…
Chúng
tôi ngồi nghe nhịp thở của đêm. Tiếng gió ru những tàu lá dừa, tiếng côn trùng
rỉ rả... con nước trong tuần trăng thật đầy, như cảm xúc dâng tràn của người
vãng cảnh.
-
Thôi khuya rồi, mình về đi, Mây còn phải chuẩn bị cho ngày mai.
Mây
im lặng không đáp, mắt nhìn xa xăm, dường như thả đâu tận bên kia sông, nơi
nhập nhòe những ánh đèn trứng vịt, chão chẹt vài câu hát ru... Nhìn đám lục
bình lững lờ trôi, Mây hỏi:
- Sao
nó cứ ngược xuôi thế kia Thầy há ? Chắc dòng sông cũng trăn trở…
Tôi
định nói… "nhiều chuyện"… nhưng lại thôi.
Giây
lát, Mây buông tiếng thở dài…
-
Thôi, về !
....
5.
Tôi
xin nghỉ sáng thứ hai để tiễn Mây ra sân bay. Chúng tôi đến sớm để có thêm vài
phút cuối bên nhau, nhưng ai cũng lặng thinh, chẳng biết nói gì.
-
Thầy ơi !
- Gì
đó Mây ?
-
Thầy nhớ viết thư cho em nghen ?
- Tôi
không biết viết thư.
- Em
sẽ viết thư cho Thầy, em mong thư trả lời của Thầy.
- Nếu
tôi không viết Mây sẽ giận ?
- Em
không giận Thầy đâu. Em sẽ... nhớ Thầy thật nhiều.
Tôi
cũng muốn nói tôi sẽ nhớ Mây Trắng nhiều nhưng tôi không mở được lời. Tiếng loa
phóng thanh gọi hành khách chuẩn bị lên phi cơ. Mây máng dây túi xách lên vai.
Tôi nhắc chừng:
- Mây
đi đi, kẻo trễ chuyến.
Mây
nhìn tôi với đôi mắt ướt:
-
Thầy ơi
- ...
-
Thầy giữ dùm em thành phố này, nhe Thầy !
Tôi
gượng cười:
- Mây
yên tâm, tôi sẽ giữ dùm Mây.
Mây
đã khóc thật sự, tôi thấy những giọt nước mắt long lanh sắp rơi…
- Cả
dòng sông, con đò, đám lục bình... và chiếc máy số 24...
- Ừ,
cả chiếc máy số 24.
….
Tôi
lặng lẽ bước ra khỏi sân bay, nỗi trống vắng dâng đầy, dường như nghe âm vang
ca khúc... Adieu Jolie Candy... "Từ ngay cách xa nghìn trùng, người em bé
bỏng..." xen lẫn tiếng xình xịch của chiếc xuồng câu đêm... Không. Tất cả
chỉ là ảo giác. Chỉ có tiếng phi cơ rầm rì ngoài kia là thật...
Tạm
biệt em, Mây trắng. Tôi sẽ giữ dòng sông cho Mây, giữ thành phố này cho Mây, cả
chiếc máy số 24 cho em, còn em, hãy giữ dùm tôi một vầng mây trắng, Vân nhé !…
Saigon, 22-12-04
(Kỷ niệm lớp WK20)
N.L.