28/01/2013

Chuyện ngày mưa


(Trích nhật ký sau một chiều mưa...)



Cuộn về đây nỗi nhớ hai mươi năm...





07/10/2006
...

Lâu thật nhỉ, gần hai mươi năm rồi còn gì... Ai cũng già hơn, mệt mỏi hơn, giữ kẽ hơn.... nhưng cài gàn dở ương ương vẫn y chang ngày cũ...



Cô Tấm ngày xưa giờ cũng hóa thân mấy đời rồi, vậy mà anh cũng không quên mang theo bên mình hai mươi năm nay để nối tiếp đề tài xưa dang dở, cùng với hủ dưa hành. Thiệt tình... rõ ngu ngơ... ! Cô gái Nam bộ đâu chờ hai mươi năm để được nhơi lại món dưa miền Bắc ?


Tất cả quanh tôi đều là kỷ niệm. Quán cafe không quên của những chuỗi ngày không trọn vẹn. Trước khi là quán café, tôi vẫn thường lui tới nơi đây thời sinh viên, ăn ngủ học và leo cây hái trái với con bạn cùng khóa, sau này gia đình họ cũng đi nơi khác, tôi vẫn gởi gắm những dấu yêu nơi đó, từ khi nó được chuyển sang làm tòa đại sứ Tây Ban Nha, rồi công ty Liên doanh với nước ngoài, sau cùng là quán café Trung Nguyên... Giờ đây, sau ngần ấy năm trời... anh về ghi thêm vào trang lưu niệm...


Chỉ định cạn ly rồi đi, nhưng café đắng, làm sao uống cho nhanh ? Trời đổ mưa to lắm, càng không thể ra đường... Cơn mưa ngày hạnh ngộ làm tôi nhớ cơn mưa năm nào trong căn phòng phía sau nhà, bên trên là mái tole, tiếng tàu lá dừa quét nước rạt rạt trên mái, và tiếng anh ... kề bên...

Mà thôi, nhắc lại làm gì, ngôi nhà chắc đã thay ngói và tiếng mưa đồm độp cũng không còn.


Anh tròn trịa hơn xưa. Tôi thì cái "mặt như hạt gạo hột dài" - anh bảo vậy - tôi ngại ngùng cho anh hay tôi không còn bao lâu nữa sẽ rời xa thành phố này. Anh nhìn tôi, tôi đoán được anh nghĩ gì... Ờ... cuộc đời là vậy ! Tôi của gần 20 năm trước và sau, với 2 lần 9 năm trong đời, tôi thật sự mệt mỏi anh biết không, gần lúc tưởng mình ngã gục. Người ta bảo tôi là người phụ nữ can đảm, tự tin, giàu nghị lực,... và gì gì nữa nghe hay ho lắm. Nhưng không, tôi biết tôi, tôi hiểu tôi hơn ai hết, tôi thật sự yếu đuối, và tôi liều lĩnh để vượt qua sự yếu đuối đó để mọi người nhìn thấy mình dũng cảm... Và rồi... mệt mỏi và kiệt sức.

Rưng rưng khi nhắc lại những ngày xưa và kể chuyện ngày nay... Anh thấy đó, vẫn cô bé mít ướt ngày nào, còn anh thì .... vẫn ngu ngơ, mang chuyện Tấm Cám ra mà dỗ...

Cảm ơn anh đã lắng nghe. Cảm ơn cuộc hội ngộ. Cảm ơn Trời đổ cơn mưa và cảm ơn ly café đắng... để tôi nhớ lại câu hát năm nào...

"... Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời... "

08/10/2006

....

Đêm....
Gió....

Gió nhiều lắm, căn hộ tầng 15 như muốc bốc lên cao hơn.... Tôi lại khóc. Tôi không nghĩ ra được sau 20 năm tôi lại khóc trước mặt anh, như cô bé ngày xưa... Dường như tôi vẫn mãi là trẻ con trong câu chuyện cổ tích năm nào ?

14/10/2006


Thời gian ..... đủ để khai sinh một thế hệ.... Anh và tôi đã đi qua đời nhau, chia tay, rồi... hạnh ngộ... Lâu lắm, có thật lâu lắm không với chừng ấy thời gian ? Dường như không hẳn vậy.


Tôi không được nhiều lời như anh để viết nên từng pho cổ tích, nhưng những năm đầu sau ngày ấy... cái ngày mà gió... vẫn gió... gió thổi tóc anh tung ngược ra sau, làm bay phất phớt chiếc ruy băng trên bó hoa cúc trắng.... ngày mà gió buốt tận tim tôi, thổi tạt đời tôi sang ngã rẽ..., tôi vẫn thường xuyên giở lại những trang cổ tích mà anh đều đặn tặng cho vào mỗi dịp sinh nhật. Ngày xưa, cái ngày xưa ấy vẫn lẫn khuất đâu đây.